![]() |
Hoa mướp trên mái nhà của (cái nhà gần) nhà thờ Trần Tộc Đại Tôn. Cháu phát hiện đc cảnh có mang xiu xíu tính nghệ thuật đã không ngại gian khổ trèo lên mái nhà chụp cho bằng được. |
"Cả năm được rằm tháng bảy, cả thảy mỗi rằm tháng Giêng". Thề là từ hôm bắt đầu đả động đến rằm, mình đã được nghe câu này không dưới 5 lần, mà đa phần là chủ yếu từ miệng bà ngoại. Rằm tháng bảy này đối với mình là một cái rằm tháng bảy đúng nghĩa của một "người lớn" mang trọng trách của gia đình (trọng trách gì thì vẫn còn lơ mơ lắm '_'). Thế nên nó khác hẳn so với 19 cái rằm tháng bảy trước đây.
Trước đây, khái niệm rằm tháng bảy khá là mơ hồ, chỉ biết là nó là một trong những ngày rằm quan trọng nhất trong năm, có thể sánh vai cùng với rằm tháng giêng và rằm tháng 8 (cái này là cái rằm yêu thích của mình nói riêng và các cháu nhỏ và các cháu lớn nói chung), thì cứ hễ nhắc đến từ khóa rằm tháng bảy là mình lại liên tưởng đến xôi, gà luộc, chè đậu xanh, cúng, nhà thờ họ, phần thưởng học sinh giỏi, ma... với tư cách là các từ khóa liên quan, cũng không biết rằm tháng bảy thực chất là cái gì, và tục lệ cúng và ăn rằm tháng bảy có từ đâu. Nói chung là 19 cái rằm tháng bảy cũng trôi qua một cách mơ hồ không kém gì cái khái niệm rằm tháng bảy. Bảo giờ kể xem rằm tháng bảy năm ngoái làm gì thì chắc chắn 100% là không nhớ.
Còn ngày này năm nay thì mình đã lớn về cả thể chất lẫn tinh thần (thực ra về thể chất thì từ lâu đã như vậy =="). Gia đình thiếu mất một thành viên, thì hẳn nhiệm vụ của mỗi người còn lại sẽ nặng nề hơn. Và mình cũng bắt đầu tham gia vào mọi công chuyện trong nhà như một người đã trưởng thành. Thú thật là cảm giác đầu tiên của mình sau khi biết được thế nào là một rằm tháng bảy đúng nghĩa của người Việt Nam là sự hổ thẹn và hơi buồn. Hổ thẹn là vì từ trước đến nay mình đã quá vô tâm với những tục lệ đẹp của người Việt, và vì rằm tháng bảy năm ngoái, mình, 19 tuổi kém, có vai trò cũng không khác vai trò của mấy đứa em học lớp 1 lớp 2 là mấy. Còn buồn là vì biết chắc cũng còn nhiều bạn như mình, khá vô tâm trước những nét đẹp rất người của tục lệ ăn rằm tháng bảy.
Bây giờ thì mình đã biết, rằm tháng bảy, nói một cách nôm na là túm tùm tụm một đống ngày lễ vào nhau (xin mạn phép không liệt kê ở đây), là ngày để người người thờ cúng tổ tiên ông bà, bày tỏ lòng thành kính biết ơn đối với cha mẹ , và dành yêu thương cho tất cả. (Nói chung rằm tháng bảy mà mở mồm ra ghét đứa này đứa kia là không chấp nhận được xD). Ngồi xe với bà ngoại và chú Vinh, nghe kể là ngày này là ngày duy nhất người âm được trở về dương gian gặp những người còn sống, ai mà chết hôm nay là xui xẻo '_' Lại nghe bà nội kể chuyện có nhà nọ (không nhớ nhà ai), làm lễ cúng thấy ông bà về nhảy trên bàn thở '_' Nghe hoang đường vãi, nhưng mà mình cũng không dám ý kiến vì biết đâu mình người trần mắt thịt không thấy được. Thú thực mình rất sợ bị trù ẻo và trả thù. Tối nhất nên giữ thái độ trung lập xD
Rằm tháng bảy của mình bắt đầu từ tối ngày 13 âm lịch, kéo dài đến trưa 14 và hết ngày 15, ngập chìm trong khói hương nghi ngút. Ngày 13 âm lịch phải lên phòng thờ quỳ cúng lâu ơi là lâu. Mình lại vốn không phải là đứa kiên nhẫn, nên 2 tiếng đồng hồ (xuống sớm :-ss) đó đúng là 2 tiếng đồng hồ dài nhất cuộc đời. Khói hương xông vào mắt cay xè. Một số chỗ trong nghi thức cũng khá buồn cười (đương nhiên vốn nó không buồn cười mà thầy cúng làm cho nó trở nên buồn cười :|), làm mình đôi lúc không thể nhịn làm mặt nghiêm trọng được '_'. Thắc mắc một chỗ là tại sao đọc Kinh lại phải đọc theo kiểu hát như hát cải lương để muốn nghe được cũng khó là vậy. Một lúc chán quá mình đã vớ quyển Kinh Vu Lan rà xem thầy cúng đọc đến đâu, đọc sai hay đúng. Rõ một điều là Kinh Vu Lan rất hay. Kiểu như truyện cổ tích, viết theo thể song thất lục bát, đọc vào ngẫm ra được nhiều thứ, nhưng mà mình cũng không thể không để ý là lâu lâu thầy cúng lại đọc sai một từ =)))))))))))))))
Nghe nói rằm tháng bảy nhiều ma. Có lẽ vì thế nên nhiều bạn của mình không được phụ huynh cho ra khỏi nhà. Đương nhiên mình vẫn ra khỏi nhà bình thường. Mình cũng không sợ ma... lắm. :3 Vì quan niệm ma cũng có nhiều loại, mình không làm gì xấu chắc không ai trả thù, chưa kể có khi trong tập thể ma lại có ông bà tổ tiên phù hộ cho mình... Nói đi nói lại một lúc lại thấy đau đầu =))))
Thôi lại kể tiếp chuyện rằm tháng bảy của mình. Ngày 14 ngoài cúng xôi gà ra thì cũng không còn gì đặc biệt, ngoài việc con gà cúng hình như đã già lắm rồi, già đến nỗi cuối cùng nó được bơi trong nồi cháo thay vì bị ăn cùng với muối tiêu chanh. Ngày 15 mình cũng được về quê như bao bạn khác, và mình đã bị ăn mắng do đoảng. >"<. Nói chung là bực mình không muốn nhắc nữa. Ngoài ra thì mình đã được ăn rất nhiều thứ vào bụng và thắp cực kì nhiều hương. '_'
Nhắc đến rằm này rằm kia, rằm tháng bảy cũng không phải là một ngoại lệ, thì chủ đề ĐỐT lại trở nên nóng hổi, khi mà người người đổ rất nhiều tiền vào việc mua đồ vàng mã đốt cho người đã chết. Nãy mẹ mình vừa đọc cho mình một bài báo viết về một người chết lâm sàng chu du rồi lúc tỉnh dậy nói ở thế giới âm người Việt mình giàu còn người những nước phát triển như Mỹ, Đức, Ý,... nghèo kiết xác, cái điện thoại cũng không có mà dùng. Mình cũng không biết có nên tin hay không. Nhưng mình luôn quan niệm, mình làm gì để trong lòng cảm thấy thoải mái, tự tại là được. Nói cho cùng, nhiều khi mình nghĩ dù thôi khỏi đốt nữa sẽ tiết kiệm hơn, đỡ ô nhiễm hơn này nọ, nhưng mà không đốt thì có khác gì từ bỏ một phần bản sắc văn hóa Việt?
No comments:
Post a Comment