Monday, August 25, 2014

Ngày cuối cùng của mùa hè...

Đây cũng không hẳn là ngày cuối cùng của mùa hè, vì mình chắc chắn 100% ngày mai không phải là ngày lập thu (không tin giở lịch ra mà xem '_'), nhưng nó là ngày cuối cùng của mùa hè đối với mình, hay nói cách khác, hôm nay là ngày 26/8, và ngày 27/8 thì học kì mới bắt đầu.

Đây là bài đầu tiên mình không ngồi viết khi đang co ro trên giường, trong phòng ngủ, ở nhà, và sẽ là bài đầu tiên trong chuỗi hàng chục (trăm, nghìn nếu mình có thể viết và viết mãi mãi). Giờ này mình đang ở sân bay Narita - Nhật, ngồi chờ board cũng đc hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, vẫn còn hơn một tiếng nữa. Ngồi giết thời gian bằng viết lách chắc cũng không tệ. Cũng không biết cái này có được gọi là "viết lách" không. Thôi, cứ gọi là viết linh tinh đi :D

Nhanh vãi. Câu này từ cách đây một tuần hình như mình ngày nào cũng nói. Mới chớp chớp mắt được hai cái thế là lại phải xách vali đi. Đối với mình mà nói, final cuối cùng của kì trước dường như xảy ra cách đây 100 năm, và mình rời Tàu cũng được 50 năm rồi '_'.  Vãi cả thời gian. 3 tháng thì thấy ngắn ngủn, mà sao 3 tiếng đợi board máy bay dài đằng đẵng thế này...

Ra khỏi nhà cách đây 5 ngày, nhưng bây giờ cái khái niệm xa nhà mới bắt đầu ngấm vào óc của mình. Có cảm thấy hơi buồn một chút. Kì thực mà nói thì đến giờ mình có buồn cũng không thể mít ướt được nữa, vì phải mạnh mẽ cho tất cả mọi người :D Mình sợ nhất là nước mắt chia li, ghét nhất là thấy người thân mình tiễn mình đi mà quẹt mũi quẹt má, nên hôm ra đi mình rất mừng vì thấy mọi người vui vẻ, nhất là mẹ. (Đến Nhím kêu hôn má chị phát để chị đi cũng bị bơ luôn =="). Mà không chừng mẹ mà đọc được đến đây lại khóc cũng nên. (Dear mẹ, mẹ mà đọc đến đây thấy muốn khóc thì click vào đây để cười nhé hê hê).

Giờ thì cái đứa mình đây đã có thể được coi như là đã tự mình đi đc khắp nơi, tự lực cánh sinh được rồi, không cần người cầm tay dắt nữa. (mà theo như trí nhớ của mình thì mình cũng tự lực từ bé rồi '_'). Còn nhớ năm ngoái đến trường, hai cái vali "đểu" vì chứa quá nhiều hành lí mà hỏng hóc đứt quay gãy bánh đủ các kiểu. Cái hình ảnh của mình lúc đó mình đúng là không thể nào quên: con nhóc "tội tội" tự mình xoay xở với 2 cái vali bự và ba lô túi xách các kiểu. Trải nghiệm đầu tiên cho sự nghiệp "stepping out of my comfort zone", nhưng mình đoán đối với mình, DePauw vừa là nơi để thử thách, vừa là một nơi an toàn mà rồi cũng trở thành một "comfort zone" khác của mình. Ấn tượng của mình đối với DePauw là một ấn tượng tuyệt vời ngay từ đầu, cái ngày mình không biết phải làm sao để về được dorm, và được những con người tuyệt vời chưa quen biết giúp đỡ nhiệt tình.

Hô hô đang viết thì Hải Việt Nguyễn facebook gọi, bảo là anh cũng đang ở Narita...

------------------------------------
10h6ph sáng. Mình ngồi ở O'Hare International Airport. hơn nửa ngày ngồi trên máy bay thật là quá mệt, nếu như không có Hello Baby của các MBLAQ oppa thì chắc mình cũng đã chết vì buồn chán @@ Thực sự mình rất ghét bay đường dài. Ngồi không thoải mái đã đành rồi, đối với đứa mắc bệnh nói nhiều ngồi không communicate với ai suốt nửa ngày đúng là k khác gì tự kỉ (phải ghi chú thêm là mình rất ngại bắt chuyện với người lạ thiếu hấp dẫn =))) ). Lần này chỉ có một niềm an ủi đó là đồ ăn trên máy bay ngon (nhưng mà ăn vào cũng thấy tội lỗi). Thế nên bây giờ tuy có hơi đói và khát nhưng mình nhất định không mua cái gì ăn cho tới tối '_' vừa đỡ tốn tiền vừa đỡ tốn công tập thể dục đốt calo. Chỉ còn khoảng 4 tiếng nữa là sẽ đến trường. Chiều nay có meeting 5h. Mình sẽ còn phải đi lên post office bê đống đồ mình order trong hè về phòng, unpack các kiểu... Ngày mai bắt đầu đi học. @@

Con người ghét sự thay đổi. Luôn luôn là như vậy. Mình về VN rồi cũng muốn ở lại luôn, nhưng chỉ 1 2 tuần nữa, khi mọi thứ đi vào guồng thì mình sẽ lại không cảm thấy gì nữa cho mà xem. Gửi những ai mình quen và ở Việt Nam và đọc được note này: Mỹ Linh bye bye mọi người =))))))))))

No comments:

Post a Comment