Monday, August 25, 2014

Ngày cuối cùng của mùa hè...

Đây cũng không hẳn là ngày cuối cùng của mùa hè, vì mình chắc chắn 100% ngày mai không phải là ngày lập thu (không tin giở lịch ra mà xem '_'), nhưng nó là ngày cuối cùng của mùa hè đối với mình, hay nói cách khác, hôm nay là ngày 26/8, và ngày 27/8 thì học kì mới bắt đầu.

Đây là bài đầu tiên mình không ngồi viết khi đang co ro trên giường, trong phòng ngủ, ở nhà, và sẽ là bài đầu tiên trong chuỗi hàng chục (trăm, nghìn nếu mình có thể viết và viết mãi mãi). Giờ này mình đang ở sân bay Narita - Nhật, ngồi chờ board cũng đc hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, vẫn còn hơn một tiếng nữa. Ngồi giết thời gian bằng viết lách chắc cũng không tệ. Cũng không biết cái này có được gọi là "viết lách" không. Thôi, cứ gọi là viết linh tinh đi :D

Nhanh vãi. Câu này từ cách đây một tuần hình như mình ngày nào cũng nói. Mới chớp chớp mắt được hai cái thế là lại phải xách vali đi. Đối với mình mà nói, final cuối cùng của kì trước dường như xảy ra cách đây 100 năm, và mình rời Tàu cũng được 50 năm rồi '_'.  Vãi cả thời gian. 3 tháng thì thấy ngắn ngủn, mà sao 3 tiếng đợi board máy bay dài đằng đẵng thế này...

Ra khỏi nhà cách đây 5 ngày, nhưng bây giờ cái khái niệm xa nhà mới bắt đầu ngấm vào óc của mình. Có cảm thấy hơi buồn một chút. Kì thực mà nói thì đến giờ mình có buồn cũng không thể mít ướt được nữa, vì phải mạnh mẽ cho tất cả mọi người :D Mình sợ nhất là nước mắt chia li, ghét nhất là thấy người thân mình tiễn mình đi mà quẹt mũi quẹt má, nên hôm ra đi mình rất mừng vì thấy mọi người vui vẻ, nhất là mẹ. (Đến Nhím kêu hôn má chị phát để chị đi cũng bị bơ luôn =="). Mà không chừng mẹ mà đọc được đến đây lại khóc cũng nên. (Dear mẹ, mẹ mà đọc đến đây thấy muốn khóc thì click vào đây để cười nhé hê hê).

Giờ thì cái đứa mình đây đã có thể được coi như là đã tự mình đi đc khắp nơi, tự lực cánh sinh được rồi, không cần người cầm tay dắt nữa. (mà theo như trí nhớ của mình thì mình cũng tự lực từ bé rồi '_'). Còn nhớ năm ngoái đến trường, hai cái vali "đểu" vì chứa quá nhiều hành lí mà hỏng hóc đứt quay gãy bánh đủ các kiểu. Cái hình ảnh của mình lúc đó mình đúng là không thể nào quên: con nhóc "tội tội" tự mình xoay xở với 2 cái vali bự và ba lô túi xách các kiểu. Trải nghiệm đầu tiên cho sự nghiệp "stepping out of my comfort zone", nhưng mình đoán đối với mình, DePauw vừa là nơi để thử thách, vừa là một nơi an toàn mà rồi cũng trở thành một "comfort zone" khác của mình. Ấn tượng của mình đối với DePauw là một ấn tượng tuyệt vời ngay từ đầu, cái ngày mình không biết phải làm sao để về được dorm, và được những con người tuyệt vời chưa quen biết giúp đỡ nhiệt tình.

Hô hô đang viết thì Hải Việt Nguyễn facebook gọi, bảo là anh cũng đang ở Narita...

------------------------------------
10h6ph sáng. Mình ngồi ở O'Hare International Airport. hơn nửa ngày ngồi trên máy bay thật là quá mệt, nếu như không có Hello Baby của các MBLAQ oppa thì chắc mình cũng đã chết vì buồn chán @@ Thực sự mình rất ghét bay đường dài. Ngồi không thoải mái đã đành rồi, đối với đứa mắc bệnh nói nhiều ngồi không communicate với ai suốt nửa ngày đúng là k khác gì tự kỉ (phải ghi chú thêm là mình rất ngại bắt chuyện với người lạ thiếu hấp dẫn =))) ). Lần này chỉ có một niềm an ủi đó là đồ ăn trên máy bay ngon (nhưng mà ăn vào cũng thấy tội lỗi). Thế nên bây giờ tuy có hơi đói và khát nhưng mình nhất định không mua cái gì ăn cho tới tối '_' vừa đỡ tốn tiền vừa đỡ tốn công tập thể dục đốt calo. Chỉ còn khoảng 4 tiếng nữa là sẽ đến trường. Chiều nay có meeting 5h. Mình sẽ còn phải đi lên post office bê đống đồ mình order trong hè về phòng, unpack các kiểu... Ngày mai bắt đầu đi học. @@

Con người ghét sự thay đổi. Luôn luôn là như vậy. Mình về VN rồi cũng muốn ở lại luôn, nhưng chỉ 1 2 tuần nữa, khi mọi thứ đi vào guồng thì mình sẽ lại không cảm thấy gì nữa cho mà xem. Gửi những ai mình quen và ở Việt Nam và đọc được note này: Mỹ Linh bye bye mọi người =))))))))))

Tuesday, August 19, 2014

Honest Book Review: Crime and Punishment by Fyodor Dostoyevsky






This is exactly the cover of the version that I read. One of the first classics that I've come across and enjoyed. I wouldn't have started reading Crime and Punishment had it not been for the Korean criminal TV series Gapdong. (One of the main characters of the series, Ryu Tae Oh, a psychopath, disillusioned and devastated, tells the teenage girl who has always blindly believed in his conversion to be his Sonia). Deriving great pleasure from watching the TV series, I seek to read Crime and Punishment, imagining how the novel would serve as the sequel of the TV series, which, obviously, it's not (as it turned out for me hahaha)

Of course, the beauty of a masterpiece is at its fullest only when the piece is read in its original language. Unfortunately, I can't read Russian, so it is important to note that the imperfections I felt of Crime and Punishment may not be Dostoyevsky's limits. Again, this is a review written by a Vietnamese who read this Russian novel in its English translation. See what I mean?



Undoubtedly, this is a hard book for me to review, not only because it is  hard to read, but also because it has been read and reviewed and loved and hated by so many people of all times. So, here you go...




Crime and Punishment feels really loooooooooooooong, and I almost got fed up with it at the beginning of the book, but I'm glad that I kept on reading for the latter parts got better and better and better. Admittedly, I'm not very familiar with this prose style, very long prose passages with a lot of characters' intra-communication and self-thoughts. Some of these parts in the novel I feel superfluous, but I was not sure if this was the author's intention, because Dostoyevsky seems to place much more emphasis on describing character's psyches than on picturing whatever there's left.

Looking at Crime and Punishment from an arts and humanity angle, sure it is splendid. The masterpiece asks more questions than it answers, and my favorite is: " Would not one tiny crime be wiped out by thousands of good deeds?" The book also poses a question concerning the real definition of a CRIME. This thought surged through my mind as I saw our protagonist, Raskolnikov, from time to time, though admitting his act of murder, refusing to be accused of having committing a CRIME. Well, I like things that can make me think really deeply, to the point it makes me feel like having a bullet in my brain. (JKLOL)

The gloominess of this book is unquestionable. Close your eyes and Petersburg that you have never been to suddenly shrinks to a small village. Everyone in Crime and Punishment seems to know everyone else. Rumors travel faster than light, which makes the wretches' lives even more... wretched. Anyone is full of judgements and prejudice. The creatures in Crime and Punishment, if not being the sufferers, are the source of others' sufferings. There is not a single character in the novel who fails to win readers' pity. Even the seem-to-be evil Svidrigaïlov infects sorrow to readers' hearts when he lets go of Dounia and finishes himself in delirium. 

Gloomy as it may seem, Crime and Punishment is still able to melt reader's heart by the love and the compassion of its characters. I'm particularly intrigued by the love between Raskolnikov and Sonia. That love is extraordinary, yet real. It's not the illusional love that makes foolish people die for each other. There is still mixed hatred and disgust and fear, but mutual understanding and empathy manage to conquer all the rest. (I feel like this kind of love is bigger and more altruistic than love developed from mutual liking. I may be wrong tho, cos I don't really have any experience with love '_'.) Of course, between Raskolnikov and Sonia is not the only place where love appears in Crime and Punishment. (The epilogue is the sweetest part awwwwwwwwwwww *heart*heart*heart*)

Hardly anywhere do we see a criminal loved and respected as much as Raskolnikov.  Dostoyevsky spares him a happy ending. The punishment he gets from society is 8 years imprisonment, but the real and greatest punishment is carried out in his head: all the illness, agitation, insanity, the fight against and momentary submissions to the monster inside. It's important to know that Raskol is not a psychopath (lol), but just a genius whose life stuck in the middle of no where, eager to test his own theorem. He is actually a loving and helpful human being, nowhere near evil, as far as my assessment goes '_' Well, I dread to know what's in the heads of geniuses. lol.


One very interesting thing that I noticed about Crime and Punishment is that it draws a perfectly clear line between genders. Male characters are described differently from female characters. All the men in the book are of great vanity and ambition, and are not willing to sit back unless that vanity is flattered. Also, Dostoyevsky spends more time writing about male characters' states of mind, while describing those of women really briefly.


Anyone must acknowledge Dostoyevsky's talent as exceptional if they know he wrote Crime and Punishment and another book at the same time due to financial problem. Needless to say, listed as one of the all-time classics, Crime and Punishment is worth your attention. However, there is no guarantee that you'll like it. :-ss


Rating: 7/10


Đùa chứ muốn dịch bài review này qua tiếng Việt gê nhưng mà sự lười nhác không cho phép '_'



Sunday, August 10, 2014

Tâm sự rằm tháng bảy

Hoa mướp trên mái nhà của (cái nhà gần) nhà thờ Trần Tộc Đại Tôn. Cháu phát hiện 
đc cảnh có mang xiu xíu tính nghệ thuật đã không ngại gian khổ trèo lên mái nhà chụp cho bằng được.

"Cả năm được rằm tháng bảy, cả thảy mỗi rằm tháng Giêng". Thề là từ hôm bắt đầu đả động đến rằm, mình đã được nghe câu này không dưới 5 lần, mà đa phần là chủ yếu từ miệng bà ngoại. Rằm tháng bảy này đối với mình là một cái rằm tháng bảy đúng nghĩa của một "người lớn" mang trọng trách của gia đình (trọng trách gì thì vẫn còn lơ mơ lắm '_'). Thế nên nó khác hẳn so với 19 cái rằm tháng bảy trước đây.

Trước đây, khái niệm rằm tháng bảy  khá là mơ hồ, chỉ biết là nó là một trong những ngày rằm quan trọng nhất trong năm, có thể sánh vai cùng với rằm tháng giêng và rằm tháng 8 (cái này là cái rằm yêu thích của mình nói riêng và các cháu nhỏ và các cháu lớn nói chung), thì cứ hễ nhắc đến từ khóa rằm tháng bảy là mình lại liên tưởng đến xôi, gà luộc, chè đậu xanh, cúng, nhà thờ họ, phần thưởng học sinh giỏi, ma... với tư cách là các từ khóa liên quan, cũng không biết rằm tháng bảy thực chất là cái gì, và tục lệ cúng và ăn rằm tháng bảy có từ đâu. Nói chung là 19 cái rằm tháng bảy cũng trôi qua một cách mơ hồ không kém gì cái khái niệm rằm tháng bảy. Bảo giờ kể xem rằm tháng bảy năm ngoái làm gì thì chắc chắn 100% là không nhớ.


Còn ngày này năm nay thì mình đã lớn về cả thể chất lẫn tinh thần (thực ra về thể chất thì từ lâu đã như vậy =="). Gia đình thiếu mất một thành viên, thì hẳn nhiệm vụ của mỗi người còn lại sẽ nặng nề hơn. Và mình cũng bắt đầu tham gia vào mọi công chuyện trong nhà như một người đã trưởng thành. Thú thật là cảm giác đầu tiên của mình sau khi biết được thế nào là một rằm tháng bảy đúng nghĩa của người Việt Nam là sự hổ thẹn và hơi buồn. Hổ thẹn là vì từ trước đến nay mình đã quá vô tâm với những tục lệ đẹp của người Việt, và vì rằm tháng bảy năm ngoái, mình, 19 tuổi kém, có vai trò cũng không khác vai trò của mấy đứa em học lớp 1 lớp 2 là mấy. Còn buồn là vì biết chắc cũng còn nhiều bạn như mình, khá vô tâm trước những nét đẹp rất người của tục lệ ăn rằm tháng bảy.


Bây giờ thì mình đã biết, rằm tháng bảy, nói một cách nôm na là túm tùm tụm một đống ngày lễ vào nhau (xin mạn phép không liệt kê ở đây), là ngày để người người thờ cúng tổ tiên ông bà, bày tỏ lòng thành kính biết ơn đối với cha mẹ , và dành yêu thương cho tất cả. (Nói chung rằm tháng bảy mà mở mồm ra ghét đứa này đứa kia là không chấp nhận được xD). Ngồi xe với bà ngoại và chú Vinh, nghe kể là ngày này là ngày duy nhất người âm được trở về dương gian gặp những người còn sống, ai mà chết hôm nay là xui xẻo '_' Lại nghe bà nội kể chuyện có nhà nọ (không nhớ nhà ai), làm lễ cúng thấy ông bà về nhảy trên bàn thở '_' Nghe hoang đường vãi, nhưng mà mình cũng không dám ý kiến vì biết đâu mình người trần mắt thịt không thấy được. Thú thực mình rất sợ bị trù ẻo và trả thù. Tối nhất nên giữ thái độ trung lập xD


Rằm tháng bảy của mình bắt đầu từ tối ngày 13 âm lịch, kéo dài đến trưa 14 và hết ngày 15, ngập chìm trong khói hương nghi ngút. Ngày 13 âm lịch phải lên phòng thờ quỳ cúng lâu ơi là lâu. Mình lại vốn không phải là đứa kiên nhẫn, nên 2 tiếng đồng hồ (xuống sớm :-ss) đó đúng là 2 tiếng đồng hồ dài nhất cuộc đời. Khói hương xông vào mắt cay xè. Một số chỗ trong nghi thức cũng khá buồn cười (đương nhiên vốn nó không buồn cười mà thầy cúng làm cho nó trở nên buồn cười :|), làm mình đôi lúc không thể nhịn làm mặt nghiêm trọng được '_'. Thắc mắc một chỗ là tại sao đọc Kinh lại phải đọc theo kiểu hát như hát cải lương để muốn nghe được cũng khó là vậy. Một lúc chán quá mình đã vớ quyển Kinh Vu Lan rà xem thầy cúng đọc đến đâu, đọc sai hay đúng. Rõ một điều là Kinh Vu Lan rất hay. Kiểu như truyện cổ tích, viết theo thể song thất lục bát, đọc vào ngẫm ra được nhiều thứ, nhưng mà mình cũng không thể không để ý là lâu lâu thầy cúng lại đọc sai một từ =)))))))))))))))


Nghe nói rằm tháng bảy nhiều ma. Có lẽ vì thế nên nhiều bạn của mình không được phụ huynh cho ra khỏi nhà. Đương nhiên mình vẫn ra khỏi nhà bình thường. Mình cũng không sợ ma... lắm. :3 Vì quan niệm ma cũng có nhiều loại, mình không làm gì xấu chắc không ai trả thù, chưa kể có khi trong tập thể ma lại có ông bà tổ tiên phù hộ cho mình... Nói đi nói lại một lúc lại thấy đau đầu =)))) 

Thôi lại kể tiếp chuyện rằm tháng bảy của mình. Ngày 14 ngoài cúng xôi gà ra thì cũng không còn gì đặc biệt, ngoài việc con gà cúng hình như đã già lắm rồi, già đến nỗi cuối cùng nó được bơi trong nồi cháo thay vì bị ăn cùng với muối tiêu chanh. Ngày 15 mình cũng được về quê như bao bạn khác, và mình đã bị ăn mắng do đoảng. >"<. Nói chung là bực mình không muốn nhắc nữa. Ngoài ra thì mình đã được ăn rất nhiều thứ vào bụng và thắp cực kì nhiều hương. '_' 

Nhắc đến rằm này rằm kia, rằm tháng bảy cũng không phải là một ngoại lệ, thì chủ đề ĐỐT lại trở nên nóng hổi, khi mà người người đổ rất nhiều tiền vào việc mua đồ vàng mã đốt cho người đã chết. Nãy mẹ mình vừa đọc cho mình một bài báo viết về một người chết lâm sàng chu du rồi lúc tỉnh dậy nói ở thế giới âm người Việt mình giàu còn người những nước phát triển như Mỹ, Đức, Ý,... nghèo kiết xác, cái điện thoại cũng không có mà dùng. Mình cũng không biết có nên tin hay không. Nhưng mình luôn quan niệm, mình làm gì để trong lòng cảm thấy thoải mái, tự tại là được. Nói cho cùng, nhiều  khi mình nghĩ dù thôi khỏi đốt nữa sẽ tiết kiệm hơn, đỡ ô nhiễm hơn này nọ, nhưng mà không đốt thì có khác gì từ bỏ một phần bản sắc văn hóa Việt? 

Friday, August 8, 2014

Honest movie review: Mùi Đu Đủ Xanh/ L'Odeur de la papaye verte/ The Scent of Green Papaya



Đạo diễn: Trần Anh Hùng
Kịch bản: Trần Anh Hùng
Nhà sản xuất: Les Productions Lazennec (1993)
Thời lượng: 104 phút
Ngôn ngữ: Tiếng Việt
Diễn viên chính: Trần Nữ Yên Khê, Lư Mẫn San, Trương Thị Lộc



Mình tìm xem Mùi Đu Đủ Xanh một cách rất tình cờ, khi đang đọc một bình luận về Rừng Na Uy của đạo diễn Trần Anh Hùng. Mùi Đu Đủ Xanh là một phim nhận và được đề cử một số giải của liên hoan phim Cannes năm 1993. Đây là một phim rất cũ (được công chiếu từ trước khi mình ra đời). Một tờ báo cũng nói về phim này như một trong những phim Việt đáng xem.

Dù vậy, có khá nhiều tranh cãi về việc đây là một phim Việt Nam hay là một phim Pháp. Tuy lấy bối cảnh Sài Gòn năm 1951/1961, nhưng Mùi Đu Đủ Xanh được quay hoàn toàn tại Pháp, và tất cả những đồ vật, nhà cửa, cây cối,... trong phim đều là một phần của set đạo cụ quay phim. Và hẳn đây là một điều đáng để cho ta trầm trồ. Vì khung cảnh trong phim trông rất thật. Cảm tưởng như ta đang được sống trong một góc nhỏ của một thành phố vậy. Phim rất mang hương vị Việt, đương nhiên là hương vị Việt xưa. Là một người Việt Nam xem phim này chắc hẳn sẽ có những cảm nhận hoàn toàn khác so với người nước ngoài. Nếu như người nước ngoài xem phim cảm thấy nó như một bữa tiệc giác quan thịnh soạn với màu sắc, âm thanh, và dường như cả hương vị, mang đầy tính nghệ thuật  thì một người Việt Nam xem phim, thêm vào đó sẽ cảm thấy hết sức thân quen. (Đương nhiên nếu những người có lối sống quá hiện đại và Tây hóa thì chưa chắc). Bản thân mình rất may mắn là có ông bà nội ngoại đều sống ở vùng nông thôn, và nếp sống của ông bà nội, cũng như cảnh quan vườn tược nhà bà ngoại có phần na ná trong phim, nên mình hoàn toàn có thể cảm được vẻ đẹp tinh tế của những thước quay trong Mùa Đu Đủ Xanh :D. Ngay cả việc nấu những món ăn cực kì đơn giản (kho thịt, xào rau cải) cũng cực kì thân thuộc và dân dã. 



Những góc quay của phim phải nói là đẹp lung linh. Kể cả con kiến, con dế, con ếch cũng đẹp lạ lùng. Những khoảnh khắc của thiên nhiên cộng với âm thanh rất đáng để ghi nhận. Thì phim đoạt giải Camera vàng mà lại ==". Âm nhạc trong phim cũng khá lạ đối với mình, nhưng rất hợp với phim. Nhạc phim theo đổi theo tình uống, và thể loại nhạc của 2/3 đầu phim (lúc Mùi còn bé) khác với thể loại nhạc của 1/3 cuối phim (lúc Mùi đã trưởng thành). 


Phim thực sự đã tái hiện được những gì người ta có thể tưởng tượng được về cuộc sống của người Việt Nam xưa, vào những năm 50 60. Nếu như thật sự Việt Nam những năm này như trong phim thì quả thật là đáng hoài niệm. Nhân vật bà mẹ (đây là một nhân vật không có tên, mà mình cũng phát hiện ra là nhiều nhân vật trong những kịch bản của Trần Anh Hùng là những nhân vật không tên) dường như là tiêu biểu cho người phụ nữ tầng lớp trung lưu ngày đó. Xem phim không thể không tấm tắc trầm trồ sao người xưa người ta thanh lịch thế. Đây là một nhân vật để cảm thông - người phụ nữ lấy phải người chồng chỉ biết chơi bời phá của, mất đi đứa con gái, một tay quản lý cửa hàng vải chu cấp đồng tiền bát gạo cho cả nhà, ấy vậy mà vẫn bị mẹ chồng quở trách là người vợ không thể mang lại hạnh phúc cho chồng ==" Mình kiểu wtf =))) Cái này đúng là chỉ có hồi xưa xưa mới có...





Phim được chia làm 2 phần, như mình đã nói ở trên -  lúc Mùi còn bé và lúc Mùi đã trưởng thành. Khung cảnh lúc Mùi còn bé hoàn toàn là ở gia đình buôn vải, còn lúc Mùi trưởng thành phần lớn là ở nhà cậu Khuyến, người cô đến làm giúp việc hộ, cũng là người sau này lấy Mùi làm vợ. Hai không gian và hai thời gian khác nhau được phân biệt hết sức rõ rệt, cảnh 10 năm sau có vẻ đã "Tây" hơn rất nhiều so với cảnh 10 năm trước, và đây là điều dễ hiểu nếu xét bối cảnh lịch sử Việt Nam lúc bấy giờ, cũng là một cái tài của đoàn làm phim. Phải nói thêm một điều là phim, đặc biệt là phần sau, lời thoại rất ít. Nhân vật Mùi lúc lớn hầu như không nói gì ngoài lúc tập đọc và lúc đọc sách (sau này). Nhưng điều đó vẫn không làm cho phim kém chất thơ, mà ngược lại, nó làm cho Mùi Đu Đủ Xanh gợi cảm hơn.


Ấn tượng về một bộ phim mang đầy tính nghệ thuật trong từng thước quay và cách dựng hình, dựng bối cảnh, dựng nhân vật, nhưng cũng không thể lờ đi "sạn" trong phim, tuy không nhiều. Nếu như ai đó là một người khó tính và đòi hỏi một kịch bản hấp dẫn thì chắc chắn họ sẽ đánh giá thấp Mùi Đu Đủ Xanh. Phim nói về cô bé Mùi, từ lúc bắt đầu lên Sài Gòn làm giúp việc tới khi cô có được tình yêu của cậu Khuyến (và đương nhiên đc upgrade lên giới thượng lưu xD), nhưng ở phần đầu, dường như câu chuyện tập trung nhiều hơn vào gia đình nhà buôn vải. Và nếu như người xem trông chờ những gì ở phần đầu đều sẽ có, hoặc sẽ được giải đáp ở phần sau thì họ sẽ thất vọng, ví như cảnh hai đứa con trai mới lớn của bà chủ nhà ở phần đầu rất nhiều, nhưng họ hoàn toàn không xuất hiện ở phần sau của phim. Hay là chuyện tình của cậu Khuyến và Mùi, ta cũng biết được tình cảm của Mùi từ đầu phim, nhưng chỉ đến lúc ta thấy hình cậu vẽ Mùi mới biết được tình cảm của cậu. Cái này thì đúng là nhanh (không biết cậu để ý cô từ lúc nào '_'). Một điều nữa là Mùi bé nói giọng rất miền Nam nhưng Mùi lớn giọng bị lơ lớ, chất Bắc nhiều hơn '_'. 

Về diễn xuất trong phim, diễn xuất hay nhất là Lư Mẫn San, Trương Thị Lộc và Nguyễn Ánh Hoa. Diễn xuất của Trần Nữ Yên Khê khá được nếu như xét cô là một diễn viên không chuyên. Nhưng điều ở Trần Nữ Yên Khê mà mình không thích đó là cách cô khiến cho nhân vật Mùi có ánh mắt đờ đẫn, không nhanh nhẹn và có hồn như của Lư Mẫn San đóng Mùi thưở bé. Các diễn viên khác đều có diễn xuất thuộc dạng trung bình, nếu như không kể đến một vài trong số họ diễn xuất hơi thiếu tinh tế '_' (điển hình là cô người yêu của Khuyến) '_'


Dù sao, Mùi Đu Đủ Xanh vẫn là một bộ phim Tiếng Việt đáng xem, tuy kén khán giả nhưng rất nghệ thuật và cần được chiêm ngưỡng từ góc độ nghệ thuật.


Rating: 7/10





Thursday, August 7, 2014

Honest movie review: Thiếu nữ/ Steel Cold Winter/ 소녀


Đạo diễn: Choi Jin Seong
Kịch bản:  Choi Yoon Jin
Nhà sản xuất: Kim Kwan Hun
Thời lượng: 110 phút
Diễn viên chính: Kim Yoon Hee, Kim Shi Hoo


Tưởng tượng hai con người mang nỗi đau sâu sắc ở trong tim gặp nhau thì chắc sẽ như hai mảnh nam châm trái dấu, hút lấy nhau. Hai con người đó rồi sẽ dành tình cảm và cố gắng chữa lành vết thương cho nhau. Mô tuýp phim này không lấy gì làm mới. Nội dung của Thiếu nữ xét cho cùng về mặt cốt lõi gần như là giống với Rừng Na Uy, bộ phim của đạo diễn Trần Anh Hùng, phỏng theo tiểu thuyết cùng tên của tác giả người Nhật Haruki Murakami, nhưng không hiểu sao câu chuyện đôi tình nhân trẻ yêu nhau trong tuyệt vọng của Rừng Na Uy lay động và ám ảnh bao nhiêu thì câu chuyện cũng đôi tình nhân trẻ yêu nhau trong tuyệt vọng của Thiếu nữ lãng xẹt, khó hiểu và đáng thất vọng bấy nhiêu. Ah` quên, đây đang nói là nội dung cốt lõi, không phải là nội dung nhé. Vì đương nhiên không có hai kịch bản phim nào giống nhau hoàn toàn được.

Mở đầu phim là cảnh một dòng sông đóng băng trắng xóa. Cả bộ phim gói gọn trong khung cảnh mùa đông, khá là thơ mộng, nhưng cũng cực kì u ám. Chắc hẳn dụng ý của biên kịch là muốn background của câu chuyện u ám như vậy, nếu đúng thì biên kịch hoàn toàn đã thành công trong việc làm cho khán giả xem phim cảm thấy muốn dựng tóc gáy suốt toàn thời lượng của phim (đương nhiên đây không phải muốn dựng tóc gáy khi chúng ta xem phim kinh dị). 

Nhân vật chính Hae Won có một cuộc sống khó khăn đầy gian khổ theo kiểu bị xã hội ruồng bỏ và tung tin đồn. Xem phim ai cũng muốn thông cảm cho nhân vật, nhưng không hiểu sao mình cứ cảm thấy chính nhân vật Hae Won là người muốn xa lánh những người trong làng, và tự tạo dựng cho mình một hình tượng creepy mà ai nhìn vào cũng muốn bỏ chạy ==" Có một nút thắt về nhân vật này mà dường như biên kịch đã quên mở. Đó là việc cô bé biết tất cả mọi chuyện. Theo mình thì đây là điểm hấp dẫn duy nhất có ở nhân vật này, khiến cho người xem tò mò, nhưng hóa ra sự tò mò đó lại là vô ích vì phim kết thúc mà biên kịch cũng không hề đả động gì đến năng lực này của cô bé. (Cũng không biết có nên gọi là "cô bé" không). 

Cậu bé học sinh chuyển trường Yoon Soo cũng có một cuộc sống khó khăn không kém - về mặt tinh thần. Đó là mặc cảm tội lỗi rằng lời nói của mình đã giết chết bạn. Mình rất có ấn tượng với Kim Shi Hoo, diễn viên thủ vai Yoon Soo, nhưng không phải là vì diễn xuất hay, mà vì cậu này trông giống con gái một cách dã man con ngan (xin lỗi fan của Kim Shi Hoo). Và cũng phải nói thêm một điều nữa là diễn xuất của Kim Shi Hoo quá gượng gạo và khó nuốt.


Diễn biến câu chuyện của phim Thiếu nữ phải nói là quá nhanh. Thực ra có khi mình trộm nghĩ, nếu như đây là một bộ phim truyền hình, có khi sẽ bớt phần thảm họa. ==" Các sự kiện trong phim cứ như là các mắt xích của một chiếc xích... bị đứt tơi tả. ==" Chưa kể việc có những chi tiết ở trong phim gây cảm giác chúng được dựng nên nhằm làm cho bộ phim càng mang màu sắc u tối, trong khi chúng đều lãng xẹt và hầu như không phục vụ gì cho kịch bản. (Ví dụ như chi tiết chôn sống đàn lợn  khỏe mạnh '_') Ngoài ra, có rất nhiều chi tiết vô lý khác ở trong phim, rất không thực tế. (Ví dụ như phi tang xác chết ở dưới tuyết ==" Đã có gan đi giết người chắc không nghu đến vậy :D, hay là hai đứa tội phạm về làng mà không bị dân làng ra nghênh đón, vẫn còn tự do tự tại đi trượt băng được...). 


Mình có lần đọc được comment về phim là tình yêu trong phim thật đẹp nhưng quá buồn. Mình chả thấy tình yêu của 2 nhân vật này đẹp tí nào cả. Mà nếu coi đây là tình yêu đẹp thì cũng nên hiểu rằng đã là tình yêu thì đều đẹp cả :D Nhưng mà đối với hai nhân vật này thì tình yêu chưa đủ lớn. Hơn nữa trong phim, tiến triển tình cảm thật quá nhanh và khó hiểu cho độc giả. Yoon Soo thích Hae Won thì mình hoàn toàn có thể hiểu được - là vì Hae Won xinh, đáng thương và bí ẩn. Sự thương hại đôi khi cũng có thể biến thành tình yêu, và những người con gái bí ẩn thì thường cuốn hút. Nhưng mà không có lí do gì để Hae Won yêu Yoon Soo nhanh như vậy, khi mà cô là người tự cô lập mình với thế giới. Chẳng nhẽ được tặng giày xong yêu luôn hô hô =)))


Nói chung, Thiếu Nữ tuy là một bộ phim với cảnh quay rất đẹp, nên thơ, diễn xuất của Kim Yoon Hee không tồi (mình sẽ không nhắc lại về diễn xuất của Kim Shi Hoo nữa), nhưng kịch bản của phim vốn là một thất bại não nề. Thú thật mình khá tiếc gần 2 tiếng bỏ ra nằm xem phim. ^^


Tuy nhiên, tất cả đều là ý kiến cá nhân của mình, một đứa khá kén phim. Nếu như bạn khẩu vị không đòi hỏi lắm hoặc khác mình, có khi bạn lại cho rằng đây là bộ phim hay cũng nên. Anyway, enjoy your movie!


Rating: 2/10





Wednesday, August 6, 2014

Honest drama review: Let's Eat/ 식샤를 합시다


Thể loại: Hài, lãng mạn
Thời lượng: 16 tập
Đạo diễn: Park Joon Hwa
Kịch bản: Im Soo Mi 
Kênh chiếu: tvN
Diễn viên: Yoon Doo Joon, Lee Soo Kyung, Yoon So Hee


"Gửi đến bạn, người đã ăn thật nhiều cơm vì quá cô đơn...
Gửi đến bạn, người ham ngủ chỉ vì quá buồn chán...
Gửi đến bạn, người luôn rơi nước mắt mỗi khi buồn...
Tôi viết những dòng này...
Cái cảm giác đau khổ cùng cực đó, hãy nhai nó giống như cơm vậy
Dù gì thì cuộc sống, cũng là một món ăn cần được tiêu hóa."

*Chỉ chỉ* Cái này mà gọi là thơ hả =)))) 

Phim này không hiểu người ta dịch ra tiếng Việt tựa là gì nữa, thấy có nơi người ta dịch là "Nào cùng ăn", có nơi lại dịch là "Thực thần", nên mình quyết định tựa tiếng Việt để đôc giả tự dịch, dù sao nghĩa của Let's Eat  cũng rất là rõ ràng rồi. Hehe. Chỉ nhìn poster phim và đọc tựa, hẳn ai cũng đoán được phim này sẽ ít nhiều liên quan đến ẩm thực, (và sẽ là một trong những bộ khuyến cáo không nên xem lúc nửa đêm. Thực ra là mình chủ yếu xem vào nửa đêm, xem phim không khác gì tra tấn, bụng lúc nào cũng... ọc... ọc =="). Nói về ẩm thực, nhưng không phải là về nghệ thuật nấu nướng, (kiểu như Only You có Han Chae Young với Jo Hyun Jae), mà là về nghệ thuật thưởng thức đồ ăn. Ờ thì nấu ăn là một nghệ thuật, và người đầu bếp cũng là một nghệ sĩ, cái này thì rõ rồi; nhưng mà ăn là một nghệ thuật, và người ăn là một nghệ sĩ thì là một khái niệm mới àh nha.

Thường phim của đài tvN có một điểm chung là diễn viên nhiều lúc chả quen mặt gì cả, ngoại hình bình thường, diễn xuất cũng bình thường (đương nhiên là trừ anh Lee Joon trong Gapdong :3), nhưng nội dung phim rất được. Let's Eat cũng không phải là ngoại lệ. Mình cho rằng đây là một bộ phim khá hay, vì nó có thể khiến mình xem đến cùng (mình hay bỏ phim giữa chừng lắm =="). Đương nhiên nó cũng không phải xuất sắc để mình tấm tắc khen lấy khen để. Kiểu giữ được sự quan tâm của người xem, nhưng không phải là hấp dẫn tới mức khiến cho con nhà người ta xem phim thâu đêm vì "tò mò không biết tập sau nó như thế nào".

Đây cũng có lẽ là một trong những bộ phim đời thường nhất mà mình từng xem. Không có các cậu ấm cô chiêu con nhà tài phiệt, không có đấu đá thương trường, không có người ngoài hành tinh hay ma quỷ, không có xuyên không, cũng không có tráo đổi linh hồn,... Phim chỉ là một chuỗi những sự kiện xoay quanh cuộc sống của những có người trẻ tuổi (và có một vài người cũng k trẻ lắm nữa) với niềm đam mê sống và niềm đam mê ăn :D Lấy đề tài ẩm thực làm background, phim động chạm đến rất nhiều khía cạnh ý nghĩa của cuộc sống hiện đại, như tình yêu, quan hệ đồng nghiệp, sự tự lập, và quan trọng nhất là tình người/ sự vô cảm. Bà cô già độc thân Lee So Kyung từng li hôn, lại làm cho một văn phòng luật nên tính tình đa nghi, luôn tỏ thái độ lạnh lùng và cảnh giác với tất cả mọi người nhưng cũng dần dần mở cửa trái tim và rồi cũng suốt ngày ríu rít với hai "đứa nhỏ" hàng xóm. (Mình thấy xã hội hiện nay những người như nhân vật này ngày càng nhiều, sống cuộc sống nặng nề về chủ nghĩa cá nhân, sau này mình không cẩn thận cũng thành người như vậy không biết chừng '_'). Anh luật sư Kim Hak Moon suốt ngày đay nghiến áp bức cô đồng nghiệp tự dưng một hôm lại nhận ra lý do mình làm như vậy là tình cảm nuôi dưỡng từ hồi đại học đến mười năm sau vẫn còn vẹn nguyên. Cô bé con nhà giàu Yoon Jin Yi luôn lạc quan, nhờ cuộc sống sa sút mà học được cách tự kiếm tiền, tiết kiệm tiền và vô vàn thường thức khác. Thề là trong tuyến nhân vật chính, chình như Goo Dae Young là nhân vật duy nhất không hề thay đổi từ đầu đến cuối phim; ông này từ đầu đã là người luôn quan tâm đến người khác, làm việc thì năng suất, lại sành ăn và rất hút gái =="

Có nhiều lý do khiến mình theo được phim này đến cùng. Một trong số đó là độ hài hước của phim ==" Nhiều lúc nửa đêm nằm xem phim cười hô hố không nhịn được, nhưng mà điều mang lại tiếng cười cho khán giả xem phim không nằm trong thoại và các tình huống của các nhân vật chính, mà nhờ phần nhiều vào tình huống và thoại của các nhân vật phụ. Diễn xuất của diễn viên chính, cũng phải nói là không đặc sắc bằng. Hai nhân vật gây cười nhất phim hẳn là bà luật sư Oh mặt cá nóc vừa béo vừa xấu (ôi mình mean quá :3), nhưng lúc nào cũng ảo tưởng sức mạnh là đàn ông giết nhau vì mình  =))))) và ông quản lý Choi chuyên gia nịnh bợ buôn dưa lê bán dưa chuột, lúc nào cũng đoán đúng một nửa tâm tư con nhà người ta vì toàn đoán sai lý do. Công nhận bác Jang Won Young đóng đạt quá chừng, phải nói là đạt nhất cái phim này luôn, mặt rất biểu cảm, chỉ mới nhìn vào đã thấy buồn cười rồi =)) Đúng là diễn viên gạo cội có khác. bác chuyên gia đóng vai phụ nhưng vai phụ nào cũng đặc sắc xD. Buồn cười nữa là Barassi, chó con của Soo Kyung và nhân vật Duk Young con trai của ông Choi. Bé tí mà đã biết yêu cái đẹp rồi =)))) Những đoạn có bé này mình chỉ muốn đánh dấu lại để mở cho mấy đứa em coi. Cứ gọi là xâu ciu <3 Ngoài việc xây dựng các nhân vật và tình huống gây cười, phim nó cũng buồn cười ở chỗ mỗi nhân vật đều có một câu mà nhân vật đó nói đi nói lại nhiều lần đến mức lố bịch. Điển hình là "Ước mơ của em là..."

Lý do nữa làm mình thấy phim đáng xem là cảnh quay các món ăn. Vẫn biết đây là yếu tố căn bản cần có phim này (vì dù gì thì tựa phim cũng là Let's Eat), nhưng mà các góc quay đồ ăn đúng là mang đầy tính nghệ thuật. Không nên xem phim nửa đêm là vì vậy. Giữa lúc hơi hơi đói mà nằm nhìn diễn viên trong phim ăn đúng là không khác gì tra tấn. Từ hơi hơi đói sẽ biến thành đói giữ dội và không thể tránh khỏi tình trạng nước miếng tuôn ào ào  trong miệng (hay là chỉ có mình bị như này vì mình béo?!? ==") Mỗi tập phim sẽ có giới thiệu khoảng 2 đến 4 món, lúc đồ ăn đưa ra thì cameramen sẽ quay cận cảnh thức ăn được gắp/ đưa lên thìa/ bốc như thế nào, xong đó là cảnh diễn viên đưa đồ ăn vào miệng, đầy đủ âm thanh (nằm nghe chóp chép chóp chép là chuyện bình thường =="). Mỗi món chỉ riêng quay quy trình ăn chắc cũng phải đến 3 phút, ấy vậy mà mình đã thành công trong việc không tua nhanh những đoạn này :'( Không hiểu sao ngay cả gà rán (một trong những món mình ghét) người ta cũng có thể làm cho trông ngon như vậy '_' (Thực ra ngồi gõ review mà vẫn đang salivate '_')

Mình vốn không thích xem phim nhuốm màu tình ái kiểu đến giữa phim hai bạn nhân vật chính đã bắt đầu hẹn hò (thí dụ kiểu The Heirs). Thật may đến tập 15 hai bạn chính của Let's Eat mới hẹn hò. Phù


Nếu như phải nói về một điểm trừ của phim thì đó chính là sự kết hợp lãng xẹt nội dung chính của phim với một chút (gọi là) gay cấn của vụ tấn công hàng loạt "Đừng Hỏi". Theo mình thì những phim tràn ngập ánh sáng kiểu này không nên cho mấy thứ tối tăm đó vào (Đã là kiểu suspense nên tối tăm hoàn toàn như Gapdong thì hơn). Nội dung phần đó cũng khá là mờ nhạt và rất thừa (dù có cắt đi chăc cũng không vấn đề gì). 


Nói cho cùng, chắc chắn Let's Eat là một phim kén khán giả, bởi phim không có những cao trào lên xuống mạnh mẽ (như City Hunter hay Rooftop Prince), không có pha ngạt thở nào cả (cơ bản vì vai phản diện trong phim hầu như không có. Nhưng nếu như bạn xem phim gay cấn suốt rồi, muốn đổi gió thì chắc chắn đây là một sự lựa chọn không tồi. Hê hê xD


Rating: 7/10

 
Quên mất, OST part 5 phim này đáng yêu vãi hiehie. Theme của anh luật sư Kim ngố :v




Monday, August 4, 2014

Honest movie review: Cung Tỏa Trầm Hương / The Palace / 宮锁沉香


Đạo diễn: Phan An Tử
Biên kịch: Vu Chính
Nhà sản xuất: Đỗ Dương
Thể loại: Tình yêu tuổi trẻ
Diễn viên chính: Châu Đông Vũ, Trần Hiểu, Triệu Lệ Dĩnh
Thời lượng: 115 phút

Đây sẽ là phim điện ảnh đầu tiên mà mình viết bình luận từ trước đến nay. Bình luận của mình sẽ không theo một template nào hết, và chỉ mang tính chất ngẫu hứng bột phát. Hehe. Cảnh báo là trong post này spoiler sẽ đầy rẫy, nhưng mình sẽ không tóm tắt phim kiểu "Đây là  một bộ phim kể về..." đâu.

Vâng. Chính là phim Tàu. Mình thề là không phải mình ngộ Tàu, mặc dù đúng là mình có thích nhạc Tàu thật hô hô. xD Đây là bộ phim điện ảnh mình đã xem và ưng nhất trong hè này. Cũng không phải là phim Tàu duy nhất mình xem trong hè. (nói luôn là mình xem phim này ngay sau khi xem Cửu Hồ, một phim mình cho là thảm họa của nền công nghiệp điện ảnh =="). Phim không phải là một sự đột phá mới hoàn toàn, nhưng lại để lại ám ảnh và ấn tượng nhất định. Mình đã xem được 3 lần rồi. Hiehie. Đương nhiên cái gì cũng có ưu điểm và nhược điểm của nó, nhưng đối với Cung Tỏa Trầm Hương, phần ưu hoàn toàn lấn át phần khuyết.


Kịch bản

Mình luôn cho rằng, linh hồn của một bộ phim nằm ở phần cốt truyện. Phim dù diễn viên có đẹp đến mấy, diễn xuất hay đến mấy, cảnh quay hoành tráng đến mấy mà nội dung tào lao thì vẫn cứ gây thất vọng não nề (điển hình là La Belle et La Bête 2014). Biên kịch Vu Chính của Cung Tỏa Trầm Hương hẳn đã làm tròn sứ mệnh xD. Thú thật mình rất lười xem phim cổ trang, và xem phim này cũng là chỉ để đổi gió tí, vì thấy mấy phim tình cảm hiện đại xem nhiều cũng chán. Mà cổ trang mà nói về tình yêu mà tên lại Cung này Cung kia thì chỉ có đấu đá hoàng cung thôi chứ cũng không có gì mới. Quả thật nội dung phim không hề mới, cả mô tuýp "người tình giấu mặt" cũng đã từng xuất hiện không ít lần trên màn ảnh. Thế nhưng không hiểu sao nhân vật bác Vu Chính xây dựng lại gây rung động sâu sắc đến như vậy. Như rất nhiều bộ phim khác, chủ đề tình yêu, tình bạn, lòng hận thù, sự phản bội đều có đầy đủ trong phim. Mỗi nhân vật đều có điểm tốt, điểm xấu. Quy cho cùng những gì mà các nhân vật gây ra đều bắt nguồn từ khát khao tình yêu hay dục vọng về quyền lực. (Rất người :3)

Nàng Lọ Lem Trầm Hương thầm yêu Thập Tam A Ca, cho đến khi bị cô bạn thân nhất lấy cớ cầu xin mà cướp đi danh vị cũng không phải là cho đi rồi thôi. Trầm Hương vẫn một cách vô ý thức đón nhận sự quan tâm của A Ca, vẫn thầm buồn, rồi cũng thầm tố cáo và chống lại Lưu Ly. Mặc dù sự đấu tranh của Trầm Hương không phải mãnh liệt để có thể đoạt lại những gì đáng ra là của mình, nó cũng chứng tỏ cô không phải là cô gái tầm thường, bỏ mặc người mình yêu chịu sự đau khổ và phản bội mà bạn thân/ đối thủ của mình mang lại.

Nhân vật cô cung nữ Lưu Ly chính là hiện thân của sự phản bội đầy cay đắng mà nhiều khi con người ta vẫn nhận được ở đời. Người bạn thân đã bên mình suốt thời thơ ấu chỉ trong một giây đã quay ngoắt 180 độ, lộ rõ bộ mặt quỷ cái đầy nham hiểm. Rõ là sốc hàng =))))) Tất cả chỉ vì danh lợi và tình yêu. Haiizzz, thế mới biết, không nên đụng chạm vào ý trung nhân của bạn thân =))) Tan xương nát thịt như chơi chứ chẳng đùa =)))))) Nhưng cũng không thể phủ nhận ngay cả Lưu Ly cũng sững sờ trước tình cảm của Trầm Hương dành cho Thập Tam A Ca. Nói cho cùng, cô cung nữ này cũng thật là đáng thương, cho đến cuối cùng cũng không thể dành được trái tim của Cửu Ca.

Thập Tam A Ca là điển hình chàng trai si tình. Cũng không biết kiểu si tình này có thật trên đời không nữa. Yêu con nhà người ta không cần biết mặt mũi của người ta ra sao thì cũng thật là bá đạo rồi. 

Bên cạnh chủ đề đấu đá hậu cung, chủ đề đấu đá vương vị cũng là tâm điểm của Cung Tỏa Trầm Hương, được phác họa qua 3 nhân vật Thái Tử, Tứ Ca và Cửu Ca. Cũng may phần này nhỏ, chứ không thì phim sẽ trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Bên cạnh việc xây dựng mô tuýp và các tuyến nhân vật, kịch bản phim có rất nhiều phân cảnh tinh tế, như là cảnh người cung nữ múa trên cầu đợi Hoàng Thượng, tượng trưng cho số phận của cung nữ, hay cảnh Trầm Hương chân trần đi trên tuyết và than hồng để thoát khỏi ngục tù của Lưu Ly mà đến với Thập Tam A Ca. Một điều mình rất thích ở phim nữa là mặc dù loveline chính của phim là của Trầm Hương và Thập Tam A Ca, nhưng cảnh quay chung của hai người không nhiều, rất khiến người xem phải mong đợi. Cứ mỗi lúc hai người đều xuất hiện (mà cả hai đều nhìn thấy mặt nhau), mình lại thấy vừa buồn cười, vừa buồn khóc. !_! 

Sạn duy nhất mà mình thấy trong kịch bản là việc Thập Tam tin tưởng Lưu Ly 100% cho tới phút cuối. Dù có là tình yêu sét đánh đi chăng nữa, làm sao có thể dễ dàng để trái tim bị lừa như vậy được chứ. Hừ!

Mà nghe nói bác Vu Chính có nguyên cả 1 bộ Cung luôn, Cung Tỏa Tâm Ngọc, Cung Tỏa Châu Liêm, Cung Tỏa Trầm Hương, Cung Tỏa Liên Thành '_', trong đó Cung Tỏa Trầm Hương là bộ điện ảnh đầu tiên :D


Diễn xuất

Còm men luôn về nhan sắc của diễn viên nhé. Mình rất luôn ấn tượng với đôi mắt của Triệu Lệ Dĩnh (vai phản diện Lưu Ly). Mắt cô này to và đẹp, lại biết nói. Ánh mắt diễn tả được mọi thể loại tâm trạng, từ ghen tị, van nài đến hoang mang... Mà phải công nhận cô này trông rất sắc sảo, hợp đóng vai ác :v Khác với Châu Đông Vũ, cái mặt muốn đóng được vai ác quả là khó khăn ==" Lúc đầu mới xem cả mình và chị họ mình đều chê Châu Đông Vũ xấu ==" Nhưng thực ra xem kĩ cô cũng không xấu, chỉ có các nét trên khuôn mặt hơi to so với mặt. Châu Đông Vũ nhìn lại rất hiền, diễn rất có hồn, đặc biệt ở những cảnh biểu đạt sự đau đớn. Hiehie. Mình nghĩ diễn viên không cần phải đẹp, miễn ngoại hình hợp với nhân vật là được. Nói cho cùng thì Trầm Hương cũng đâu cần đẹp lắm, vì Thập Tam đến cuối phim mới biết cô là người mình yêu. Chứ mà đẹp quá rồi giữa phim Thập tam quay ra yêu xừ Trầm Hương thay vì Lưu Ly thì... hết phim =)))))) Anh Trần Hiểu thì đẹp trai ngời ngời rồi. Có mỗi đoạn đóng mắt mù trông mắt trợn buồn cười không chịu được. Tóm lại các diễn viên đều rất tròn vai........................

Kết bài: phim này rất hay, nên xem :D Mà mỗi lần xem lại mình lại khám phá ra một điều mới, thí dụ như Trầm Hương xuất thân con nhà quan, còn Lưu Ly là xuất thân thường dân =)))

Rating: 9/10

Tàu - Chuyện bây giờ mới kể: 美琳在中國。。。

Trước khi bắt tay vào viết cái post đầu tiên của blog này, mình cũng nhiều lần tự hỏi, tại sao lại gọi Tàu để chỉ Trung Quốc. Có người nói vì ngày xưa người Trung Quốc qua lại nước ta bằng tàu, nên gọi họ là Tàu. Tra ra mới thấy cái lí do trên quá là bị đơn giản hóa rồi. Bài viết này mình sẽ không giải thích vì sao lại gọi Trung Quốc là Tàu, mà thay vào đó mình sẽ kể tất tần tật về chuyến đi Tàu intern 1 tháng của mình. Tất tần tật luôn.


Ảnh chụp ở Film Festival. Thấy cái sàn nhà hay hay hí hí.

Tại sao lại chọn CRCC để tham gia và Tàu làm điểm đến thì đúng là ngẫu nhiên, hay còn gọi là duyên phận, vì hôm đó mình rảnh rỗi dạo trang web giới thiệu cơ hội việc làm/ công việc thực tập của trường, thì thấy chương trình này. Thấy hay hay, cũng chỉ thử nộp đơn, rồi cứ thế vào vòng phỏng vấn, rồi đỗ, lại được nhà trường cho học bổng. Nói chung mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió để mình đến với Tàu.


Vẫn biết Tàu và Việt Nam nhà mình có hiềm khích không hề nhỏ, mình cũng bất bình lắm, vì cũng là một đứa ái quốc mà xD, nhưng mình không ghét Tàu, hay bài trừ Tàu từ A đến Z, kiểu không nghe nhạc Tàu, không xem phim Tàu, không xài hàng "Made in China" (mà bây giờ tìm đc mặt hàng nào không có in Made in China hơi bị khó, đương nhiên trừ những cái Made in Vietnam ra :v). Ghét thì ghét, nhưng cái gì đáng ghét mới ghét thôi, chứ không ghét hết. Đồ Tàu dởm thì mình ghét, mấy thứ mưu mẹo tởm lợm hại dân mình và dân nó mình cũng ghét, chính phủ Tàu mình cũng ghét, nhưng mình không ghét tất cả dân Tàu, tiếng Tàu hay văn hóa Tàu. Học tiếng Tàu, có người bảo, ghét mới phải học, để nó chửi mình còn biết mà nghe. Nhưng mình học tiếng Tàu vì thích, vì nó đẹp, hữu dụng, và nghe dễ thương.

Buồn cười là trước khi đi, mọi người ở nhà đều sững sờ trước tin cháu sắp sang Tàu. Ngạc nhiên thì ít mà lo lắng thì nhiều. 2 ngày trước hôm bay, mẹ nói dì nhắn tin hỏi tại sao lại cho cháu đi Tàu, nghe nói người ta đối xử với người Việt mình tàn tệ lắm... Mình cũng chột bụng chột dạ vì sợ thật. Đùa chứ đợt gửi hộ chiếu sang đại sứ quán Tàu bên Mỹ, đúng lúc ở nhà biểu tình nhao nhác xao xác, mình đã nơm nớp sợ "nhỡ bọn nó không trả hộ chiếu cho mình về nhà thì phải nàm thao?!??" =))). Buồn cười hơn nữa là vì lo bị đối xử tàn tệ, cháu đã bê hẳn một thùng mì Cung Đình hương vị bò hầm sang ăn tạm (mặc dù nghe nói cơm Tàu ngon lắm, "ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật" mà lị). Thùng mì đó, rút cục cháu chỉ ăn hết một nửa (vào những hôm lười nấu), nửa còn lại đã biếu cái bạn Tàu đáng yêu nhất mà mình gặp ở Tàu. Mình sẽ kể về bạn này sau...




Xuống Hồng Kông, mình gặp ngay hai bạn Tây, nói giọng đặc sệt Anh Anh. Mình lò dò ngồi gần hai bạn để nghe lỏm (xấu tính!), thì được biết là hóa ra hai đứa này cũng cùng chương trình với mình. Thề là lúc đó mừng không khác gì vớ được vàng, vì đúng là ở đất Tàu lúc đó mình không biết ai. Thế là nói chuyện. Hai bạn này (gọi là bạn nhưng nhiều tuổi hơn mình) cũng thân thiện, một bạn học báo chí, còn bạn kia học kiến trúc. Bước đầu của việc networking ở Tàu là như vậy. Hôm đầu tiên có một việc khác khiến mình đau đầu hơn nữa đó là tiền tệ. Đúng là tiền thì lúc nào cũng tệ, mà tệ nhất là lúc ra nước ngoài mà không chịu chuẩn bị ngoại tệ trước. (Hic!) Mà không phải cây ATM nào cũng rút đc tiền từ cái thẻ của mình. Vậy là mình phải mặt dày khất room deposit và đi vòng vòng tìm cột rút tiền. May thay cái cột cũng không quá xa, chỉ cách chỗ ở 5 phút đi bộ. 

Sau hôm đầu tiên thì mình cũng gặp hết các bạn. Đúng là chỉ có mình là 100% Asian, mặt nhìn cũng Á, mà kiểu cách cũng Á nốt. Đứng với các bạn Tây mình đúng là có cảm giác mình là học sinh cấp 2. Thế nên phải cố gắng. Bọn mình được giới thiệu về cách thức làm việc và các mối quan hệ công việc ở Tàu. Cái này thì mình thừa nhận là chẳng khác gì Việt Nam cả. Cũng giống nốt ở điểm, đi làm thì đi ăn với sếp và đồng nghiệp và đi karaoke với họ nhiều là chuyện rất bình thường ('~') Các bạn Tây có vẻ căng thẳng =))) Nhưng mà các đặc điểm về làm việc này đều không áp dụng cho công ty mà mình làm, vì cái công ty làm về phim và quảng cáo, nói chung là thiên về sáng tạo và nghệ thuật. Chắc bởi vậy mà ông sếp của mình khá là ngẫu hứng, và đi làm cũng không cần phải áo sơ mi quần dài, giày cao gót tươm tất như các bạn khác (thanks God, vì cái thời tiết mùa hè cũng kinh không thua Việt Nam là mấy). Nói chung làm việc cũng rảnh rỗi, hay là intern đều vậy nhỉ ?!? '_' Chỉ có đi theo lẽo đẽo, networking các kiểu, gặp khách hàng, đóng góp ý tưởng (thỉnh thoảng), research sản phẩm (thỉnh thoảng)... Nhưng mà có một điều mình rất bất bình là ông sếp hút thuốc quá nhiều. Mà hình như không phải mỗi ông này như vậy, mà rất nhiều dân Tàu hút thuốc như ống khói '~' Căng thẳng quá chăng???

Mà thôi không nói về công việc nữa, nói về ăn chơi, thăm thú, văn hóa, cảnh vật, con người có vẻ sẽ hay hơn. Thú thực mình thích ngoại hình của diễn viên Tàu hơn diễn viên Hàn rất nhiều, vì họ đẹp kiểu rất riêng, rất mặn mà, và khuôn mặt nói gần hết được cá tính, chứ không hao hao giống nhau do dao kéo như Hàn (vơ đũa cả nắm, xin thông cảm ^^). Thế nên trước lúc sang, mình mường tượng sẽ được ngắm các anh chị zai xinh gái đẹp như trong phim, nhưng sang đến nơi, bắt đầu đi làm thì mộng đã vỡ loảng xoảng (hay là tại mình suốt ngày đi tàu điện ngầm mà các anh chị ấy lại không đi tàu điện ngầm bao giờ?!?!) Ghen tị với đứa em đi Nhật 1 tuần mà về nó kể gặp hết các thể loại zai đẹp trên tàu điện ngầm ==". Hic, yêu cái đẹp quá cũng khổ. Ah` mà có 2 bạn mình thấy rất đẹp, chính là là hai bạn Tàu mà mình đã quen và thân suốt một tháng ở bên đó :D Hai bạn này cùng mình làm việc ở Shenzhen Micro Film Festival, học khoa Tiếng Anh nên mấy đứa không có vấn đề gì về bất đồng ngôn ngữ. Bọn mình hẹn hò suốt, đi ăn, đi công viên, đi mua sắm, đi tham quan... Nikita còn giúp mình chọn quà cho mọi người ở nhà :D  (Mình đã khiêng về hơn 5kg jelly các kiểu; mẹ biểu mua thạch về vì đợt trước mẹ đi thấy thạch ăn ngon hô hô). Còn nhớ Nikita không thích học Tiếng Anh, nên muốn đổi chuyên ngành, nhưng lại không thể, trừ phi nhập ngũ 2 năm trở về. Hai đứa đã phân tích với nhau rất nhiều về chuyện này, tính toán pros and cons và cuối cùng h bạn í sắp nhập ngũ để có cơ hội theo đuổi ước mơ. 

Hai bạn Tàu đồng nghiệp đáng yêu của mình: Nike và Nikita
Hẹn hò công viên xD xD xD
Ngoài hai bạn Tàu này, mình còn gặp nhiều bạn Tàu khác nữa, và nhất là mấy bạn Tàu học cùng trường =))) Các bạn là ma đất ở đây nên các bạn đưa mình đi chơi. Mình khoái Thượng Hải nhất. Thượng Hải đẹp kiểu vừa cổ kính vừa hiện đại. Có dòng sông cắt ngang thành phố, bên này sông là những tòa nhà kiến trúc đc lưu giữ từ thời các nước phương Tây còn chia Tàu như chia bánh, bên kia sông là skyscrapers lung linh đèn đóm theo kiểu hiện đại. Khu phố cổ cũng độc đáo. (Không biết so sánh cái này với Việt Nam như nào, vì nó cổ khác kiểu Hà Nội cổ, mà Hội An thì mình cũng chưa đi bao giờ. Có vẻ hao hao kiểu cổ kính của Huế, nhưng mà hoành tráng hơn, lung linh hơn). Tiếc là chỉ có chưa đầy 2 ngày để tham quan Thượng Hải, nhưng trước khi về mình đã vớ cuốn cẩm nang du lịch ở international tourist center. Hẹn lần sau, mình sẽ ở Thượng Hải, đi bằng hết những địa điểm có trong cái cuốn đấy thì về. Hê hê. Chuyện buồn cười lúc ở Thượng Hải là thằng bạn đi cùng mình nó bắt mình ăn đậu phụ thối, xong rồi khăng khăng là cái này phải hoàn toàn khác đậu phụ thông thường, nhưng mình bảo là cũng xêm xêm, và nó trông buồn ra mặt, mặc dù vẫn cố chày cố cối bắt mình ăn thêm miếng nữa để cảm nhận được sự khác biệt. =)) Hôm đấy dạo Thượng Hải mệt bơ phờ, mà đến gần nửa đêm tìm đường về thì lại bị lạc, hai chân mỏi rã rời. Hóa ra cái Thượng Hải nó to và phức tạp đến mức cái thằng học 3 năm cấp 3 ở đấy rồi vẫn bị lạc =="



Mà nói về thành phố thì đúng là Tàu rất sầm  uất. Ở Thẩm Quyến, cứ đi khoảng 20 bước là lại thấy mall. Mall gì lắm thế. Mà cái nào cũng to, lại còn đông nghịt người. Mình cũng tiêu không ít tiền vào  việc mua sắm linh tinh. Mà kể ra vào mall sức quyến rũ chết người như thế thì thật là đúng là làm khó một đứa tiêu tiền theo cảm xúc như mình. ==" Không riêng gì mua, ăn uống cũng là cả một vấn đề. Ăn nhiều, vì đồ ăn ngon. Cơ hội đi Tàu thì phải ăn món Tàu chứ. Mà nói về ăn uống, ở Quảng Đông có nghi thức làm sạch bát đũa thìa bằng trà trước khi ăn rất hay. Mình đã kịp quay lại trong cái clip này:



Đương nhiên nên ghi chú là cái tay lông lá trong clip này hêm phải là của một bạn Tàu mà là của một bạn Mẽo làm cùng mình =)))) Nhập gia tùy tục mà, mình đã đích thân yêu cầu bạn ấy làm lại nghi thức để mình quay mặc dù là bạn ấy đã xong từ lâu. Hehe. 1 tháng ở Tàu mình đã ăn được rất nhiều món đặc sản Tứ Xuyên, ăn cả các thể loại lẩu nữa. Món mình ấn tượng nhất là món lẩu gà nấm mà mình ăn đợt đầu mới sang. Nước lẩu là nước dừa, đun cả với mu dừa, cực kì ngọt và thơm, ăn rất thanh và lạ. Mình nghĩ bao giờ thất nghiệp mở quán lẩu nước dừa trước cổng nhà, chắc cũng đông khách lắm. Bao giờ đưa mẹ sang Tàu nhất định phải đi ăn lẩu nấm gà này. Hè nóng mấy cũng ăn. Chẹp! Nghĩ thôi mà bụng cũng sôi sùng sục rồi...

Kể tiếp các chuyện khác. Chuyện đáng nhớ nhất và cũng đáng ghét nhất trong đợt đó chính là việc mình một ngày không dưới 3 lần bị nhầm là 中國人. Ừa thì mắt một mí rồi, nhưng mà có người còn bảo mình là nhìn mày hêm giống Việt Nam tí nào. Có người mình bảo mình không phải Tàu rồi mà vẫn không chịu tin. Bị nhầm nhiều đến mức Dami (một bạn người Anh hay đi chơi với mình) hỏi mình là mày có chắc mày 100% gốc Việt Nam không...!?! Và mình đã trả lời bạn í là tao cũng không chắc.... ==" Ờ thì nói thế cho nó hài lòng vậy  ==" Chuyện đáng ghét thứ hai là không vào đc facebook và google mail thì chậm hơn ốc sên già :'(

Kết cục, một tháng đi Tàu mình nghiệm ra được nhiều thứ, mà thứ đầu tiên là dân Tàu nó don't give a fuck bọn chính phủ nó đang làm gì, và cũng vì thế chênh lệch kinh tế của dân Tàu rất lớn. Mình đừng ghét dân nó vì bọn nó cũng là nạn nhân. Với cả Tàu đúng là tiến bộ hơn hẳn Việt Nam mình. Tàu cũng đang Tây hóa các bợn ạh. Nhưng mà cho tiền mình cũng không ở Tàu đâu. Ở Việt Nam sướng hơn nhiều. Tự do hơn nhiều. Nhưng mà phải công nhận nước bọn nó to và đẹp. Mình đã từng nói với nhiều hơn 1 đứa mình quen là "China should be divided into 5 different countries, seriously". Nếu đứa đấy là Tàu thì nó sẽ phá ra cười, còn nếu đứa đấy là Tây thì nó sẽ bảo là "That's really true". Hô hô. Đến đây bắt đầu viết linh tinh rồi. Xin dừng bút (gõ bàn phím).